HOÀI NIỆM

 

 

 







Kết quả hình ảnh cho divider gif


Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2018

NỔI LÒNG CỦA NGƯỜI VỢ







        Tôi ôm vợ khóc nghẹn ngào khi biết lý do hàng đêm cô ấy ngồi nơi cầu thang chờ chồng ....
  Tôi và vợ yêu nhau từ lúc cô ấy là sinh viên năm tư. Vợ tôi là 1 người hiền lành, xinh xắn nết na và cũng rất hiện đại. Thú thực tôi thấy mình may mắn khi yêu và lấy được người phụ nữ như thế.

     Bố mẹ tôi chưa từng trách móc hay chê bai cô ấy lấy 1 lần vì với họ em rất hiếu thảo. Cuộc sống vợ chồng mới cưới của chúng tôi lúc đó khá êm đềm hạnh phúc. Năm đầu cưới về chúng tôi kế hoạch chưa sinh con vội để dành thời gian cho nhau.

     Đến năm thứ hai chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch sinh con, sau 2 tháng chúng tôi không dùng biện phòng tránh thì cuối cùng vợ cũng có bầu, khỏi phải nói gia đình tôi hạnh phúc vui sướng thế nào. Vợ suốt ngày nói chuyện với con, con mới được 2 tháng cô ấy đã kéo tôi đi sắm đủ các đồ, nào là quần áo, giày dép rồi còn mua cả cũi nữa. Lần đầu làm mẹ trông cô ấy háo hức quá, nhìn thấy vợ như thế tôi cũng vui lây. Tôi hay đùa với vợ đã biết trai hay gái đâu mà em mua lắm thế. Cô ấy cười tươi:

- Mấy đồ này trai gái đều mặc được hết chồng à! Ôi mong chờ con yêu quá.



                      

     Chúng tôi sống rất vui vẻ, vợ đi đâu cũng nhẹ nhàng. Khi con được 4 tháng cô ấy kêu đau bụng. Chúng tôi đi siêu âm thì bác sĩ bảo “Thai đã lưu được 1 ngày rồi”. Chắc mọi người cũng đoán được cô ấy đã phải khổ sở và gào thét thế nào còn tôi, tôi như chết lặng. Nhìn vợ như thế người đàn ông sỏi đá kiểu mấy cũng bật khóc.

- Con em đâu, trả lại con cho em.

- Rồi mình sẽ lại có con mà em, bà xã à, cố lên em.

     Cô ấy như người mất hồn từ đó, cô ấy buồn ít cười ít nói mà thay vào đó cô ấy khóc nhiều hơn. Nhiều đêm vợ khóc ướt gối, gọi con trong đêm, giai đoạn đó với chúng tôi vô cùng khó khăn.

     Rồi 1 thời gian sau cô ấy dần ổn hơn, cô ấy không được khỏe nên chúng tôi chưa có con lại vội. Cách đây mấy tháng tôi nhận 1 dự án lớn nên khối lượng công việc rất nhiều. Phải giám sát công trình nên tôi thường về rất muộn, tôi dặn vợ là phải ăn cơm trước và nếu tôi về muộn thì em cứ ngủ trước đi. Nhưng đêm nào vợ cũng ngồi ở cầu thang chờ chồng, có hôm cô ấy ngủ quên tôi phải bế lên giường.

     Tôi rất xót xa khi thấy vợ như thế, nhưng dự án sắp phải bàn giao nên tôi không làm khác được. Tôi nói đủ điều nhưng cô ấy vẫn không chịu đi ngủ sớm cứ thế ngồi chờ chồng. Nhiều lúc thương vợ đến quặn lòng, mỗi khi xong việc điều đầu tiên tôi nghĩ đến là chạy thật nhanh về nhà với vợ.

     Nhiều hôm mâm cơm nguội lạnh hết rồi, vợ lại lật đật đi hâm lại. Cô ấy ngày 1 gầy đi, lâu rồi tôi chẳng có thời gian cho vợ. Chắc cũng ít ai làm được như vậy, đêm đêm chờ chồng về và cô ấy luôn ngồi đúng 1 chỗ đó là chân cầu thang tầng 1. Đêm đêm đi ngủ cô ấy ôm tôi thật chặt cứ như sợ ai sẽ cướp mất tôi vậy.
    Rồi 1 ngày tôi lục tài liệu, để rồi như bị ai đó đâm vào tim khi thấy tờ xét nghiệm của vợ giấu kỹ trong ngăn tủ… cô ấy bị ung thư vú. Trời đất như quay cuồng, tôi không tin đó là sự thật. Lần đầu tiên tôi nhốt mình vào nhà tắm xả nước và khóc to như thế, lúc đó vợ tôi đang đi chợ. Tôi thực sự tuyệt vọng và khổ sở vô cùng.



      Hôm đó cuối tuần, em vào bếp nấu đủ thứ. Nhìn em vui vẻ mà tôi thấy nhói lòng, có lẽ vợ tôi đang đau lắm nhưng cô ấy cố chịu đựng. Sau hôm đó tôi đi làm về sớm hơn, tôi dành thời gian cho vợ nhiều hơn. Nhưng hai hôm sau tôi bị sếp gọi đi tiếp khách đột xuất. Về tới nhà cũng là 11 giờ thấy vợ đang thiếp đi ở cầu thang, tôi hoảng sợ tột độ. Tôi sợ mất cô ấy, tôi khóc gào thét ôm lấy vợ:

- Vợ ơi, em mệt à! Em mệt lắm sao hay em chỉ buồn ngủ thôi. Dậy đi em, dậy đi.

Vợ tôi từ từ khó nhọc mở mắt ra, nhìn tôi có vẻ mệt mỏi:

- Anh sao vậy, em chỉ buồn ngủ thôi mà. Ông xã về rồi à, tốt quá, anh về đây rồi.

Tự dưng tôi cứ ôm vợ khóc tu tu như 1 đứa trẻ:

- Em đau lắm đúng không? Anh xin lỗi, xin lỗi bà xã nhỏ bé của anh.

- Sao… sao anh lại nói vậy, có phải anh đã…

- Ừ anh biết rồi, từ mai anh sẽ không làm tối nữa. Mình cũng nấu ăn cùng bên nhau em nha, anh sẽ tìm những bác sĩ giỏi nhất để chữa cho em.

       Cả hai ôm nhau khóc nức nở, tôi thấy ông trời thật bất công với cô ấy. Người con gái đó quá đỗi thánh thiện và tốt tính. Giờ đây bệnh của vợ tôi đã ở giai đoạn cuối, tôi chỉ biết cầu mong ở 1 phép màu nào đó. Vì thế nên ai còn vợ xin hãy trân trọng lấy họ, xin đừng làm họ tổn thương. Nghĩ đến cảm giác cô ấy sẽ rời xa tôi, tôi cảm tượng mình không chịu nổi. Tôi sợ, thực sự rất rất sợ….


Hình ảnh có liên quan

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét